Nam Cao viết trong truyện ngắn “Dì Hảo” như sau: “Mãi đến lúc tôi đã đi học, dì đã ngồi trên khung cửi… Tôi học bài bên cạnh khung cửi của dì. Khi bài tôi đã thuộc, tấm vải của dì được ra rồi, dì giũ mấy cái cho lông vải bay hết…”.
Như vậy, nghề dệt vải của làng đã khắc sâu trong tâm trí Nam Cao, để rồi trong văn ông tiếng thoi thỉnh thoảng lại lách cách; để rồi trong Chí Phèo, nghề dệt vải làm thức dậy những gì tốt đẹp trong lòng hắn:
“Tiếng chim hót ngoài kia vui vẻ quá, có tiếng cười nói của những người đi chợ. Anh thuyền chài gõ mái chèo đuổi cá. Những tiếng quen thuộc ấy hôm nào chả có. Nhưng hôm nay hắn mới nghe thấy… Chao ôi là buồn!
- Vải hôm nay bán mấy?
- Kém ba xu dì ạ!
- Thế thì còn ăn thua gì!
- Cố co kéo mới được một tấm năm xu…
Chí Phèo đoán một người đàn bà hỏi một người đàn bà khác đi bán vải ở Nam Định về. Hắn lại nao nao buồn, là vì mẩu chuyện nhắc cho hắn cái gì rất xa xôi. Hình như có một thời hắn đã ao ước có một gia đình nho nhỏ. Chồng cuốc mướn cày thuê, vợ dệt vải. Chúng lại bỏ một con lợn nuôi để lấy làm vốn liếng. Khá thì mua dăm ba sào ruộng làm”.
Ước mơ trên của Chí Phèo về một cuộc sống bình dị, lương thiện như bao gia đình ở làng quê Vũ Đại: Làm ruộng + làm vườn (trồng chuối, dâu, trầu không) + chăn nuôi + dệt vải. Hắn chưa dám mơ ước chuyện buôn bán. Đọc văn Nam Cao, chúng ta thấy, hồi đó ở làng Vũ Đại đã có những người đi buôn bán các mặt hàng do làng làm ra như chuối, dâu, trầu không và vải kaki xuống Nam Định, ra Hải Phòng, đến tận Hòn Gai, Cẩm Phả. Làng Vũ Đại thuở ấy đã là làng đa nghề, kinh tế mở.